Luật Pháp của Môise và Luật Pháp của Ðấng Christ
![]() | |
---|---|
Thông tin tập sách
| |
Tác giả | An Xang Hồng |
Phát hành ấn bản đầu tiên | Tháng 2 năm 1971 |
Phân loại | Tôn giáo |
Thông tin sách | Tra cứu thư mục quốc gia |
Sách bởi Đấng An Xang Hồng
| |
Sự Mầu Nhiệm của Đức Chúa Trời và Ngọn Suối Nước Sự Sống |
《모세의 율법과 그리스도의 율법》은 안상홍님이 펴낸 몇 권의 소책자를 엮어 합본한 책이다. 오늘날 구약 모세의 율법을 폐지된 율법으로만 생각하는 사람이 많으나 옛 율법은 장차 나타날 그리스도의 율법의 그림자이며 사람들을 그리스도에게로 인도하는 몽학선생의 역할을 한다.[1][2] 모세의 율법을 통해 예수 그리스도가 오셔서 세우신 율법, 새 언약을 이해할 수 있다.Luật pháp của Môise và luật pháp của Ðấng Christ là tuyển tập tổng hợp các quyển sách nhỏ do Ðấng An Xang Hồng biên soạn. Ngày nay, nhiều người cho rằng luật pháp của Môise trong Cựu Ước là luật pháp đã bị xóa bỏ, tuy nhiên, luật pháp cũ là hình bóng của luật pháp của Đấng Christ sẽ xuất hiện trong tương lai, và đóng vai trò như thầy giáo dẫn chúng ta đến với Ðấng Christ. Thông qua luật pháp của Môise, chúng ta có thể biết được về luật pháp mà Đức Chúa Jêsus Christ sẽ đến và lập nên, là giao ước mới.
Khái quát về tập sách
하나님은 구약시대에 모세의 율법, 곧 옛 언약을 세우시고 신약시대에 그리스도의 율법, 새 언약을 세우셨다. 십계명 중 하나님께 속한 계명은 하나님의 절기를 통해 이루어졌다. 그 절기들은 변역(變易)되어 새 언약, 그리스도의 율법으로 세워졌다. 또한 이 시대 새 언약의 절기를 지키는 교회는 성경의 예언을 성취하는 약속의 자손인 동시에 늦은 비 성령의 축복을 받는 교회다.Đức Chúa Trời đã lập ra luật pháp của Môise, là giao ước cũ vào thời đại Cựu Ước, và lập ra luật pháp của Đấng Christ, là giao ước mới vào thời đại Tân Ước. Trong Mười Điều Răn, các điều răn thuộc về Đức Chúa Trời được làm hoàn thành thông qua các lễ trọng thể của Ðức Chúa Trời. Các lễ trọng thể ấy đã được thay đổi, lập nên giao ước mới, là luật pháp của Đấng Christ. Hơn nữa, Hội Thánh giữ lễ trọng thể của giao ước mới vào thời đại này là con cái của lời hứa làm ứng nghiệm lời tiên tri trong Kinh Thánh, đồng thời là Hội Thánh được nhận phước lành Thánh Linh mưa cuối mùa.
Lời mở đầu của Tác giả
Mục đích trọng yếu nhất trong công việc nghiên cứu Kinh Thánh là sự hiểu biết ra rằng huyết báu của Ðấng Christ làm công việc ân huệ như thế nào, và ban sự sống đời đời cho mình bằng cách nào. Ngày nay, chúng ta nghiên cứu luật pháp Cựu Ước là vì bởi đó chúng ta có thể trải nghiệm được tình yêu thương của Ðấng Christ và hiểu biết ra được kế hoạch sự cứu rỗi mà Đức Chúa Trời đã giấu kín từ trước muôn đời. Ấy là sự thông sáng và là lịch sử quan phòng của Đức Chúa Trời hầu cho chúng ta biết về hiện tại thông qua quá khứ, biết về tương lai thông qua hiện tại.
Thông qua gia đình của Ápraham, là tổ tiên của đức tin, Đức Chúa Trời đã hầu cho biểu tượng con đường của hai giao ước sẽ xuất hiện mà được hình thành bởi lịch sử sanh ra Ysác qua thân thể Sara, là người nữ tự chủ, và Íchmaên, là người được sanh ra qua thân thể của Aga là con đòi. Sự Aga sanh ra Íchmaên biểu tượng cho giao ước cũ ra từ núi Sinai, tức là luật pháp của Môise (Giăng 7:19), và sự Sara sanh ra Ysác cho biết về giao ước mới ra từ Siôn, tức là luật pháp của Đấng Christ. Luật pháp của Môise chỉ là hình bóng của luật pháp của Ðấng Christ chứ không phải là hình thật. Vậy, bởi luật pháp của Môise, Ðức Chúa Trời đang mở đường cho tâm linh vốn tối tăm của chúng ta được ở lại trong ân huệ luật pháp sáng láng của Ðấng Christ.
Bây giờ, nếu nghiên cứu quyển sách này thì các vị sẽ nghe được giọng tiếng chân thật của Ðức Chúa Trời, là Ðấng dẫn dắt linh hồn đang bị lang thang trong tối tăm đến đường sự sống và hoan hỉ, rồi đưa đến Nước Thiên Đàng mà chúng ta đã bị đánh mất.
Quyển này là tuyển tập tổng hợp mấy quyển sách nhỏ do Ðấng An Xang Hồng đích thân biên soạn. Chúng tôi thật lòng cầu mong rằng độc giả cũng trở nên người được dự phần chung vào ngôi sự sống đời đời rực rỡ nhờ ân huệ được trở nên một trong Ðấng Christ mà dò xem quyển này một cách chăm chỉ cho đến chừng nào sao mai mọc trong lòng.
Mục Lục
- Chương 1 Mười Ðiều Răn và luật pháp về văn tự
- Chương 2 Giao ước mới và giao ước cũ
- Chương 3 Chế độ của giao ước mới
- Chương 4 Trái sự sống và Mười Ðiều Răn
- Chương 5 Giao ước cũ đã thay đổi thành giao ước mới
- Chương 6 Giêrusalem trên trời và Giêrusalem dưới đất
- Chương 7 Ban của Arôn và ban của Mênchixêđéc
- Chương 8 Con cái của lời hứa
- Chương 9 Thánh Linh mưa cuối mùa
- Chương 10 Vấn đề đồ ăn mà Kinh Thánh dạy dỗ
Chương 1 Mười Ðiều Răn và luật pháp về văn tự
Có mối quan hệ gì giữa Mười Ðiều Răn với luập pháp về văn tự hay còn được gọi là thầy giáo mà Tân Ước nói tới? Khi Môise nhận Mười Ðiều Răn trên núi Sinai, Ðức Chúa Trời đã phán rằng:
Xuất Êdíptô Ký 24:12 “Ta sẽ ban cho ngươi bảng đá, luật pháp và các điều răn của ta đã chép đặng dạy dân sự.”, và khi viết thư cho người Rôma, sứ đồ Phaolô đã chép rằng:
Rôma 7:5-7 “Vì khi chúng ta còn sống theo xác thịt, thì các tình dục xấu xa bị luật pháp xui khiến, hành động trong chi thể chúng ta và kết quả cho sự chết. Nhưng bây giờ chúng ta đã chết về luật pháp, là điều bắt buộc mình, thì được buông tha khỏi luật pháp đặng hầu việc Ðức Chúa Trời theo cách mới của Thánh Linh, chớ không theo cách cũ của văn tự. Vậy chúng ta sẽ nói làm sao? Luật pháp há là tội lỗi sao? Chẳng hề như vậy! Nhưng tôi chỉ bởi luật pháp mà biết tội lỗi; vì nếu luật pháp không nói: Ngươi chớ tham lam, thì tôi đã không biết sự tham lam.”, cho nên, luật pháp, văn tự, hay điều răn được ghi chép ở trên đều là một nghĩa vậy. Và, đã được chép rằng:
II Côrinhtô 3:6-7 “Và ấy là Ngài đã ban tài năng cho chúng tôi giúp việc giao ước mới, chẳng phải giao ước về chữ, bèn là giao ước về Thánh Linh; vì chữ làm cho chết, song Thánh Linh làm cho sống. Vả, nếu chức vụ về sự chết, chạm chữ trên bảng đá...”, hay:
Êphêsô 2:15 “Bởi vì Ngài đã đem thân mình mà trừ bỏ luật pháp của các điều răn chép thành điều lệ.”
Hêbơrơ 7:16 “Lập lên không theo luật lệ của điều răn xác thịt.”
Hêbơrơ 7:18-19 “Như vậy, điều răn trước kia vì không quyền không ích nên đã bị bỏ rồi; bởi chưng luật pháp không làm trọn chi hết.” nên, những câu này cho biết rằng trong Mười Ðiều Răn được chép trên bảng đá, có phần thuộc vào văn tự.
Nếu nghiên cứu kỹ những câu Kinh Thánh được ghi chép ở trên liên quan đến luật pháp về văn tự (chữ) thì thấy rõ rằng trong đó Mười Ðiều Răn cũng được thuộc vào. Nói kết luận thì được làm sáng tỏ rằng luật pháp về văn tự nằm trong Mười Ðiều Răn. Nên giao ước cũ bao gồm Mười Ðiều Răn đã được thay đổi thành giao ước mới một cách hoàn thiện (Tham khảo: Hêbơrơ 7:12).
Mười Ðiều Răn và lễ trọng thể
Trong luật pháp Môise, đã được phán rằng Mười Ðiều Răn là giao ước, đồng thời lễ trọng thể cũng được gọi là giao ước. Khi Ðức Giêhôva đã phán các luật pháp cùng Môise trong khi người lên núi Sinai và ở lại đó trong 40 ngày để nhận lấy Mười Ðiều Răn lần thứ hai, Ðức Chúa Trời đã vừa phán về 3 kỳ 7 lễ trọng thể mà lập giao ước theo ý nghĩa của các lễ trọng thể này, và đã ban cho hai bảng đá của giao ước (Tham khảo: Xuất Êdíptô Ký 34:18-28).
Xuất Êdíptô Ký 34:27-28 “Ðức Giêhôva cũng phán cùng Môise rằng: Hãy chép các lời nầy; vì theo các lời nầy (theo ý muốn của 3 kỳ 7 lễ trọng thể) mà ta lập giao ước cùng ngươi và cùng Ysơraên. Môise ở đó cùng Ðức Giêhôva trong bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, không ăn bánh, cũng không uống nước; Ðức Giêhôva chép trên hai bảng đá các lời giao ước, tức là mười điều răn.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 4:13-14 “Ngài rao truyền cho các ngươi biết sự giao ước của Ngài, tức là mười điều răn, khiến các ngươi gìn giữ lấy, và Ngài chép mười điều răn ấy trên hai bảng đá. Trong lúc đó, Ðức Giêhôva cũng phán dặn ta dạy các ngươi những mạng lịnh và luật lệ, để các ngươi làm theo tại trong xứ mà mình sẽ đi vào nhận lấy.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:2-3 “Giêhôva Ðức Chúa Trời chúng ta có lập giao ước cùng chúng ta tại Hôrếp. Chẳng phải cùng tổ phụ chúng ta mà Ðức Giêhôva đã lập giao ước nầy đâu, nhưng cùng hết thảy chúng ta hiện ngày nay còn sống đây.” Và, trong II Các Vua thì đã được chép rằng giữ Lễ Vượt Qua theo lời giao ước (Tham khảo: II Các Vua 23:1-3, 21-23), và khi viết thư cho người Hêbơrơ, sứ đồ Phaolô đã nói rằng:
Hêbơrơ 9:1-7 “Ước trước cũng có những luật về việc thờ phượng và một nơi thánh dưới đất...”
Phaolô đã gọi lễ trọng thể liên quan đến Đại Lễ Chuộc Tội là “Ước trước cũng có những luật về việc thờ phượng”. Vậy, Mười Ðiều Răn là lời của giao ước mà Đức Chúa Trời ban cho chúng ta, trong đó, từ điều răn thứ nhất đến điều răn thứ tư là giao ước hầu việc duy chỉ Ðức Chúa Trời. Lối đường trung thành đối với Ðức Chúa Trời chỉ là lễ trọng thể mà thôi. Nói một cách chính xác thì Mười Ðiều Răn, lễ trọng thể, và nơi thánh là một hệ thống mà không thể nào bị phân rẽ ra. Đã được chép rằng:
Êsai 33:20 “Hãy nhìn xem Siôn, là thành của các kỳ lễ trọng thể chúng ta!”, hay:
Hêbơrơ 9:1 “Ước trước cũng có những luật về việc thờ phượng và một nơi thánh dưới đất...”
Hêbơrơ 9:18-20 “Ấy vậy, chính giao ước trước nào chẳng phải là không dùng máu mà lập. Lúc Môise phán mọi điều răn của luật pháp cho dân chúng, có lấy máu của bò con và dê đực, với nước, dây nhung đỏ tía và nhành ngưu tất rảy trên sách cùng trên cả dân chúng, mà nói rằng: Nầy là huyết của sự giao ước mà Ðức Chúa Trời đã dạy lập với các ngươi.” Vì có Mười Ðiều Răn rồi nên mới có nơi thánh, vì có nơi thánh nên lễ trọng thể cũng có.
Vậy nên, tất cả các ngày lớn của Ðức Giêhôva có nghĩa là các lễ trọng thể (So sánh: Lêvi Ký 16:29-31, Giăng 7:37, 19:31). Xưa, do từ bỏ giao ước này nên dân Ysơraên đã bị rủa sả (Tham khảo: Êsai 24:1-5), khi họ lại hiểu ra và giữ lễ trọng thể thì được ban phước.
Từ điều răn thứ năm đến điều răn thứ mười là luật pháp về loài người chúng ta, nên mặc dù đã giữ luật pháp này thì cũng không khiến cho chúng ta trở thành người trung thành trước mặt Ðức Chúa Trời. Chỉ là làm thiện cho nhau giữa người với người, chứ không phải là mang lại lợi ích cho Ðức Chúa Trời đâu (Tham khảo: Gióp 35:6-8). Người nào có suy nghĩ rằng Mười Ðiều Răn khác với các lễ trọng thể là người vẫn không biết phân biệt cả giao ước cũ lẫn giao ước mới.
Hoặc có người nói rằng Mười Ðiều Răn ở trong hòm bảng chứng, còn sách luật pháp được để ở ngoài hòm bảng chứng (Phục Truyền Luật Lệ Ký 31:24-26), mà Mười Ðiều Răn trong hòm bảng chứng thì có đời đời nhưng sách luật pháp được để bên cạnh hòm bảng chứng thì đã bị hủy bỏ bởi thập tự giá của Ðức Chúa Jêsus.
Thế thì chúng ta phải nên nghiên cứu vấn đề về Mười Ðiều Răn và sách luật pháp. Những sách luật pháp được phán rằng hãy để bên cạnh hòm bảng chứng chỉ ra Phục Truyền Luật Lệ Ký, bao gồm Xuất Êdíptô Ký, Lêvi Ký, và Dân Số Ký. Thời điểm cho ghi chép Phục Truyền Luật Lệ Ký này là ngày mồng một tháng mười một vào một năm trước của năm đi vào xứ Canaan mà Ngài đã cho phép, là năm dân Ysơraên đã kết thúc 40 năm ở nơi đồng vắng sau khi ra khỏi xứ Êdíptô; thì mở tổng hội Ysơraên tại xứ Môáp, Đức Chúa Trời đã hầu cho giải thích và ghi chép các lời của Phục Truyền Luật Lệ Ký ấy (So sánh: Phục Truyền Luật Lệ Ký 1:1-5, 27:11, 31:22-26).
Thế mà trong sách ấy được chép lời nào? Là Mười Ðiều Răn và những giải nghĩa chi tiết của Mười Ðiều Răn ấy (So sánh: Phục Truyền Luật Lệ Ký 4:12-14, 5:1-21, 29:1), và các luật pháp về thức ăn và một phần mười (Phục Truyền Luật Lệ Ký 14:3-21, 22-23). Cho nên, người nói rằng sách luật pháp được chép Mười Ðiều Răn ấy đã bị hủy bỏ thì không khác nào nói rằng một phần mười hay vấn đề về thức ăn hay kể cả Mười Ðiều Răn đều đã bị hủy bỏ hết vậy. Bởi vì, trong Phục Truyền Luật Lệ Ký bao gồm hết thảy Mười Điều Răn, một phần mười và kể cả vấn đề thức ăn. Cho nên, giá như Phục Truyền Luật Lệ Ký đã bị hủy bỏ rồi thì Mười Ðiều Răn hay một phần mười hay kể cả vấn đề thức ăn cũng đều đã bị hủy bỏ theo vậy. Sở dĩ để sách luật pháp ấy bên cạnh hòm bảng chứng là vì sách ấy là sách được chép lại nội dung về Mười Ðiều Răn ở trong hòm bảng chứng một cách chi tiết. Vậy nên, giải nghĩa về Mười Ðiều Răn theo từng phần thì như sau:
Ðiều răn thuộc về loài người
Xuất Êdíptô Ký 20:12 “Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi.” Nội dung lời này được giải nghĩa một cách chi tiết trong sách luật pháp như:
Xuất Êdíptô Ký 21:15 “Kẻ nào đánh cha hay mẹ mình, sẽ bị xử tử.”
Xuất Êdíptô Ký 21:17 “Kẻ nào mắng cha hay mẹ mình, sẽ bị xử tử.”, hay:
Phục Truyền Luật Lệ Ký 21:18-21 “Khi ai có một đứa con khó dạy và bội nghịch, không nghe theo lời cha mẹ, và mặc dầu bị trừng trị, nó vẫn không khứng vâng lời, thì cha mẹ phải bắt nó dẫn đến trước mặt các trưởng lão của thành mình, tại nơi cửa thành. Ðoạn, cha mẹ, sẽ nói cùng các trưởng lão của thành mình rằng: Nầy con chúng tôi khó dạy và bội nghịch, không vâng lời chúng tôi, làm kẻ hoang đàng say sưa. Bấy giờ, chúng dân thành ấy sẽ ném đá cho nó chết; như vậy ngươi sẽ cất sự ác khỏi giữa mình.”, hay:
Phục Truyền Luật Lệ Ký 27:16 “Ðáng rủa sả thay người nào khinh bỉ cha mẹ mình! Cả dân sự phải đáp: Amen!”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:17 “Ngươi chớ giết người.” Dò xem nội dung lời này thì như sau:
Xuất Êdíptô Ký 21:12-14 “Kẻ nào đánh chết một người, sẽ bị xử tử. Nhược bằng kẻ đó chẳng phải mưu giết, nhưng vì Ðức Chúa Trời đã phú người bị giết vào tay kẻ đó, thì ta sẽ lập cho ngươi một chỗ đặng kẻ giết người ẩn thân. Còn, nhược bằng kẻ nào dấy lên cùng người lân cận mà lập mưu giết người, thì dẫu rằng nó núp nơi bàn thờ ta, ngươi cũng bắt mà giết đi.”
Xuất Êdíptô Ký 22:2-3 “Nếu kẻ trộm đương cạy cửa mà bị bắt và đánh chết đi, thì kẻ đánh chết chẳng phải tội sát nhân. Song nếu đánh chết trong khi mặt trời đã mọc rồi, thì bị tội sát nhân.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 19:4-6 “Vả, nầy là cách mà người ta phải đãi kẻ sát nhân ẩn núp tại đó đặng bảo tồn sự sống mình. Nếu ai vì vô ý đánh chết kẻ lân cận mình, không có ganh ghét trước.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:18 “Ngươi chớ phạm tội tà dâm.” Dò xem nội dung lời này thì như sau:
Lêvi Ký 20:10-22 “Nếu người nào phạm tội tà dâm cùng vợ của người khác, hay là phạm tội tà dâm cùng vợ người lân cận mình, người nam cùng người nữ đó đều phải bị xử tử. Nếu người nào nằm cùng vợ cha mình, ấy là gây nhục cho cha mình, thì hai người đều hẳn phải bị xử tử; huyết họ sẽ đổ lại trên mình họ. Nếu người nào nằm cùng dâu mình, hai người đều hẳn phải bị xử tử; vì họ phạm một sự gớm ghiếc.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 22:23-30 “Khi một con gái đồng trinh đã hứa gả cho một người nào, và có một người khác gặp nàng trong thành và nằm cùng, thì các ngươi phải dẫn cả hai người ra cửa thành đó, lấy đá ném cho cả hai đều chết.” Ngoài ra còn được ghi chép rất nhiều lời giải thích về tội tà dâm.
Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:19 “Ngươi chớ trộm cướp.” Dò xem nội dung lời này thì như sau:
Xuất Êdíptô Ký 22:1-9 “Ví ai bắt trộm bò hay chiên, rồi giết hoặc bán đi, thì phải thường năm con bò cho một con... Kẻ trộm phải bồi thường; bằng chẳng có chi, thì sẽ bị bán vì tội trộm cắp mình.”
Phục Truyền Luật Lệ Ký 24:7 “Khi người ta gặp ai có ăn cướp một người anh em mình trong dân Ysơraên, và đã bắt làm mọi hay là đã bán người, thì tên bợm ấy phải bị xử tử; ngươi sẽ trừ sự ác khỏi giữa mình vậy.”
Ngoài trên ra, trong sách luật pháp của Môise cũng được ghi chép chi tiết nhiều nội dung về trộm cướp (Tham khảo: Phục Truyền Luật Lệ Ký 24:10-22, 28:1-68).
Ðiều răn thứ nhất và giải nghĩa ấy
Như những điều răn thuộc về loài người và giải nghĩa chi tiết ấy mà được ghi chép ở trên đã được ghi chép trong sách luật pháp ấy, kể cả những điều răn thuộc về Ðức Chúa Trời và giải nghĩa chi tiết ấy cũng được ghi chép trong sách luật pháp ấy. Mười Ðiều Răn mà Ðức Chúa Trời đã ban cho Môise là hai bảng đá được khắc ở cả hai mặt (Xuất Êdíptô Ký 32:15-16, 34:28-29). Bảng đá thứ nhất là các điều răn từ điều răn thứ nhất đến điều răn thứ tư, đấy là điều răn thuộc về Ðức Chúa Trời, còn bảng đá thứ hai là các điều răn từ điều răn thứ năm đến điều răn thứ mười, đấy là điều răn thuộc về loài người chúng ta. Sở dĩ gọi từ điều răn thứ nhất đến điều răn thứ tư là điều răn thuộc về Ðức Chúa Trời là vì ngày Sabát hay hết thảy các lễ trọng thể đều là điều răn để hầu việc duy chỉ một Đấng Ðức Chúa Trời trong nơi thánh tùy theo luật lệ, nên gọi từ điều răn thứ nhất đến điều răn thứ tư là điều răn thuộc về Ðức Chúa Trời.
Vậy thì, bởi sự làm như thế nào mà giữ được điều răn thứ nhất?
Ðã được chép rằng “Trước mặt Ta, ngươi chớ có các thần khác.” (Xuất Êdíptô Ký 20:3). Trong lời phán này không chỉ bao hàm lời rằng đừng hầu việc thần khác mà thôi đâu, nhưng bao hàm cả hai mạng lịnh là: Đừng hầu việc thần khác, đồng thời hầu việc duy chỉ mình Ta.
Bởi vậy, phương pháp có thể không hầu việc thần khác, mà hầu việc duy chỉ Ðức Chúa Trời chính là điều răn thứ nhất rằng: Vì Ðức Chúa Trời đã cứu các ngươi ra khỏi xứ Êdíptô, là nhà nô lệ, là nơi bị định phải chết đời đời, vào ngày Lễ Vượt Qua, nên hãy dâng tế lễ vào ngày này.
Ðức Chúa Trời không vô lý yêu cầu một cách độc tài rằng “Trước mặt Ta, ngươi chớ có các thần khác.” đâu. Sở dĩ Ngài đã phán dặn rằng hãy hầu việc duy chỉ một mình Ta, chứ đừng hầu việc thần khác là vì có điều kiện để chúng ta đáng phải hầu việc duy chỉ Ðức Chúa Trời vậy. Lý do ấy thì Ngài đã phán rằng “Vì Ta đã rút các ngươi ra khỏi xứ Êdíptô, là nhà nô lệ, nên hãy kỷ niệm ngày này.” (So sánh: Xuất Êdíptô Ký 13:3-10, 12:17). Lấy sự kỷ niệm ngày cứu chuộc mà làm lễ trọng thể của Ðức Giêhôva và lập lễ ấy làm luật lệ đời đời mà Ngài phán rằng hãy giữ trải các đời.
Vậy nên, khi phán điều răn thứ nhất hay khi phán dặn Lễ Vượt Qua, Ngài đã phán câu mở đầu đều như nhau. Ngài đã phán rằng “Ta là Giêhôva Ðức Chúa Trời ngươi, đã rút ngươi ra khỏi xứ Êdíptô, tức là khỏi nhà nô lệ. Trước mặt Ta, ngươi chớ có các thần khác.” (Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:6-7, Xuất Êdíptô Ký 20:2-3). Vả lại, khi phán ra Lễ Vượt Qua, Ngài cũng phán rằng “Hãy kỷ niệm ngày này, vì là ngày Đức Giêhôva dùng tay quyền năng rút các ngươi ra khỏi xứ Êdíptô, tức là khỏi nhà nô lệ.” (So sánh: Xuất Êdíptô Ký 13:3-10, 12:17, Phục Truyền Luật Lệ Ký 16:1-17). Nói cách khác thì bởi huyết hy sinh của Ðức Chúa Trời, Ta đã cứu các ngươi ra khỏi xứ Êdíptô, là nhà nô lệ, nên chẳng phải chính Ta là Ðấng Cứu Chúa của các ngươi sao? Bởi vậy, các ngươi chớ hầu việc thần khác mà hãy hầu việc duy chỉ Ta thôi, và hầu việc thì nhớ ngày ấy, là ngày Ta đã cứu các ngươi, mà hầu việc Ta vào ngày ấy.
Không có nhiều người biết một cách chính xác về điều răn thứ nhất của Ðức Chúa Trời. Cái mà chứa đựng mầu nhiệm lớn nhất của Ðức Chúa Trời chính là điều răn thứ nhất. Vậy nên, người bình thường chỉ biết điều răn thứ nhất là gì chứ không biết đến nguyên lý của điều răn thứ nhất. Vậy nên, thầy luật pháp khi thử Ðức Chúa Jêsus đã hỏi theo kiểu rằng “Nếu ngươi thật là đấng tiên tri thì biết đến điều răn lớn nhất chăng?” Đã được chép rằng:
Mathiơ 22:35-40 “Thưa thầy, trong luật pháp, điều răn nào là lớn hơn hết? Ðức Chúa Jêsus đáp rằng: Ngươi hãy hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu mến Chúa, là Ðức Chúa Trời ngươi. Ấy là điều răn thứ nhứt và lớn hơn hết.”
Trong ghi chép của mọi đấng tiên tri, người duy nhất giữ điều răn thứ nhất, là hết lòng, hết ý, hết linh hồn mà yêu mến Ðức Chúa Trời là Giôsia, vua Giuđa, mà duy chỉ trong việc làm của người mà chúng ta thấy được sự này mà thôi.
II Các Vua 23:25 “Trước Giôsia, chẳng có một vua nào hết lòng, hết ý, hết sức mình, mà trìu mến Ðức Giêhôva, làm theo trọn vẹn luật pháp của Môise; và sau người cũng chẳng có thấy ai giống như người nữa.”
Vua Giôsia được xưng là vua giữ mọi điều luật pháp của Môise. Người đã hết lòng, hết ý, và hết sức mình mà giữ Lễ Vượt Qua, là điều răn thứ nhất của Đức Chúa Trời, và ấy là sự thành công lớn cho người. Đã được chép rằng:
II Các Vua 23:21-25 “Vua bèn truyền lịnh cho cả dân sự rằng: Hãy giữ lễ Vượt qua cho Giêhôva Ðức Chúa Trời của các ngươi, tùy theo các lời đã chép trong sách giao ước. Trong lúc các quan xét đã xét đoán Ysơraên, hoặc trong đời các vua Ysơraên và vua Giuđa, thật chẳng hề có giữ một lễ Vượt qua nào giống như lễ Vượt qua giữ cho Ðức Giêhôva tại Giêrusalem, nhằm năm thứ mười tám đời vua Giôsia.”
Như đã thấy trong việc làm của Giôsia, Ðức Chúa Jêsus đã chứng minh một cách minh bạch rằng Lễ Vượt Qua là điều răn thứ nhất của Ðức Chúa Trời. Lời “Hãy hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu mến Chúa, là Ðức Chúa Trời ngươi.” (So sánh: Mathiơ 22:37-38, II Các Vua 23:21-25) chính là lời chỉ ra Lễ Vượt Qua mà phán vậy.
Khi giảng luận trước mặt tổng hội Ysơraên, Môise đã nói như sau về Lễ Vượt Qua. Đã được chép rằng:
Phục Truyền Luật Lệ Ký 6:4-9 “Hỡi Ysơraên! hãy nghe: Giêhôva Ðức Chúa Trời chúng ta là Giêhôva có một không hai. Ngươi phải hết lòng, hết ý, hết sức kính mến Giêhôva Ðức Chúa Trời ngươi. Các lời mà ta truyền cho ngươi ngày nay sẽ ở tại trong lòng ngươi; khá ân cần dạy dỗ điều đó cho con cái ngươi, và phải nói đến, hoặc khi ngươi ngồi trong nhà, hoặc khi đi ngoài đường, hoặc lúc ngươi nằm, hay là khi chỗi dậy. Khá buộc nó trên tay mình như một dấu, và nó sẽ ở giữa hai con mắt ngươi như ấn chỉ; cũng phải viết các lời đó trên cột nhà, và trên cửa ngươi.”
Lời “Khá buộc nó trên tay mình như một dấu, và nó sẽ ở giữa hai con mắt ngươi như ấn chỉ.” là lời phán về dấu kỷ niệm Lễ Vượt Qua.
Xuất Êdíptô Ký 13:9-10 “Ðiều đó (Lễ Vượt Qua) sẽ làm một dấu hiệu nơi tay ngươi, làm một kỷ niệm ghi nơi trán ở giữa cặp mắt ngươi, hầu cho luật pháp của Ðức Giêhôva ở nơi miệng ngươi, vì Ðức Giêhôva đã dùng tay quyền năng rút ngươi ra khỏi xứ Êdíptô. Hằng năm, đến kỳ, ngươi phải giữ lễ nầy.”
Vậy nên, lời “Hãy hết lòng, hết linh hồn, hết ý mà yêu mến Giêhôva, là Ðức Chúa Trời ngươi.” chính là lời chỉ ra Lễ Vượt Qua mà phán vậy.
Lễ Vượt Qua hủy diệt các thần khác
Nếu nghiên cứu sâu về lời phán “Trước mặt Ta, ngươi chớ hầu việc các thần khác.” thì sẽ hiểu được rằng điều răn thứ nhất chỉ ra Lễ Vượt Qua vậy. Lễ Vượt Qua của Ðức Chúa Trời trở thành điều răn thứ nhất, và trở thành điều kiện hầu cho chúng ta không hầu việc các thần khác nhưng hầu việc duy chỉ Ðức Chúa Trời, là Ðấng rút chúng ta ra khỏi xứ Êdíptô, là nhà nô lệ. Sở dĩ như vậy là vì khi chúng ta giữ Lễ Vượt Qua của Ðức Chúa Trời thì các thần khác bị hủy diệt, nhưng nếu kẻ nào không giữ Lễ Vượt Qua thì các thần khác lại xâm nhập vào kẻ ấy trong khoảnh khắc bản thân không hề hay biết gì. Đã được chép rằng:
Xuất Êdíptô Ký 12:12, Dân Số Ký 33:4 “Ðêm đó ta sẽ đi qua xứ Êdíptô, hành hại mọi con đầu lòng xứ Êdíptô, từ người ta cho đến súc vật; ta sẽ xét đoán các thần của xứ Êdíptô; ta là Ðức Giêhôva.”
Hoặc có người tưởng rằng lời “Ta sẽ xét đoán các thần” chỉ đã được như lời ở đương thời xuất Êdíptô mà thôi. Nhưng bất cứ lúc nào dân Ysơraên không giữ Lễ Vượt Qua thì kéo đưa thần khác vào mà dựng lên nơi cao, làm ra hình tượng gỗ của Axêra, và hầu việc thần Baanh, thêm nhiều thầy bói hay đồng cốt. Song, khi Ðức Chúa Trời sai đấng tiên tri đến và họ giữ lại được Lễ Vượt Qua của Đức Chúa Trời, thì mọi thần khác và hình tượng đều bị toàn diệt và kể cả thầy bói, đồng cốt cũng bị diệt vong nữa vậy.
Ngày xưa, vào thời đại vua Êxêchia hay thời đại vua Giôsia cũng vậy, vì không giữ lễ trọng thể lâu nên hình tượng bị đầy dẫy, nhưng khi giữ lại Lễ Vượt Qua thì nhờ Ðức Chúa Trời mở mắt của họ mà họ đã có thể trừ diệt được những đồng cốt và thầy bói, những thêraphim, và hình tượng, cùng hết thảy sự gớm ghiếc đầy dẫy tại các thành của Giuđa và tại Giêrusalem (II Các Vua 23:21-24, II Sử Ký 30:1-5, 31:1). Và đã được chép rằng sau khi giữ Lễ Vượt Qua, các thầy tế lễ cầu nguyện cho dân sự thì cầu nguyện ấy được nhậm mà thấu đến tận trời.
II Sử Ký 30:27 “Ðoạn, những thầy tế lễ và người Lêvi đứng dậy chúc phước cho dân sự; tiếng của chúng được nhậm, lời cầu nguyện chúng thấu đến nơi ngự thánh của Ðức Giêhôva trên các từng trời.”
Do vua Êxêchia và vua Giôsia đã không giữ được Lễ Vượt Qua lâu nên trước khi trừ diệt các hình tượng thì họ cũng đã hầu việc hết thảy các hình tượng ấy rồi. Nhưng nhờ giữ được Lễ Vượt Qua của Ðức Chúa Trời mà mới trừ diệt được hết thảy các hình tượng, là vì khi xuất Êdíptô Ðức Chúa Trời đã lấy ngày Lễ Vượt Qua làm “ngày xét đoán các hình tượng”. Bất cứ thời đại nào dân của Ðức Chúa Trời giữ Lễ Vượt Qua thì các thần khác bị xét đoán và bị diệt vong, còn nếu không giữ Lễ Vượt Qua thì nhất định bị hầu việc các thần khác trong khi bản thân mình không hề hay biết.
Ngày xưa, khi Giêrôbôam, là vua Ysơraên, không cho dân sự giữ lễ trọng thể thì người đã làm ra hai con bò con bằng vàng mà đặt một con tại Bêtên và một con khác tại Ðan, và nói với dân sự rằng “Các ngươi đi lên Giêrusalem thật khó thay! Hỡi Ysơraên! Nầy là các thần ngươi, đã đem ngươi ra khỏi xứ Êdíptô.” (I Các Vua 12:25-33).
Các hình tượng con bò con bằng vàng và các nơi cao mà Giêrôbôam đã làm ra thay thế cho lễ trọng thể vào khoảng năm 975 TCN vì người không cho dân sự giữ lễ trọng thể, thì khoảng 300 năm sau, khi vua Giôsia đọc được sách luật pháp được tìm thấy tình cờ trong đền thờ mà hiểu ra Lễ Vượt Qua thì người khiến trừ diệt hết thảy các hình tượng, bàn thờ và kể cả các nơi cao (Tham khảo: II Các Vua 22:1-20, 23:15-20) rồi sau khi giữ Lễ Vượt Qua thì người khiến toàn diệt các hình tượng còn lại, và kể cả các thầy bói nữa (II Các Vua 23:21-24).
Ngày nay cũng giống như vậy, nếu bỏ ngày mà Ðức Chúa Jêsus đã ban cho với tư cách là giao ước mới, rồi tự ý định ra ngày khác mà giữ thì cũng chẳng khác gì với sự Giêrôbôam làm ra hình tượng và lập ra lễ trọng thể vào ngày khác. Về điều này, đấng tiên tri Êxêchiên cũng đã chép rằng:
Êxêchiên 11:12 “Bấy giờ các ngươi sẽ biết ta là Ðức Giêhôva, vì các ngươi đã không bước theo lề luật ta, không giữ theo mạng lịnh ta; nhưng đã làm theo mạng lịnh các nước chung quanh mình.” Người đã trách mắng như vậy.
Ngày xưa cũng như ngày nay, khi dân không giữ luật lệ mà Đức Chúa Trời đã định ra thì ắt lập ra lễ kỷ niệm khác mà giữ theo, tức là bị xui khiến giữ luật lệ của người ngoại bang. Cho nên, khi không giữ Lễ Vượt Qua đúng theo luật lệ mà Ðức Chúa Trời đã định ra thì ắt bị xui khiến hầu việc các thần khác.
Hoặc có người chủ trương rằng “Lễ Vượt Qua chỉ được áp dụng cho dân Ysơraên phần xác thịt mà thôi, còn đối với chúng ta thì Lễ Vượt Qua đã bị hủy bỏ bởi thập tự giá rồi.” Ðương thời Cựu Ước cũng vậy, theo suy nghĩ của những người không giữ Lễ Vượt Qua thì Lễ Vượt Qua chỉ cần thiết khi xuất Êdíptô thôi, còn giờ này phải hầu việc Đức Chúa Trời bằng phương pháp tốt hơn nữa và họ làm ra hình tượng mà hầu việc vậy. Cũng như lẽ ấy, kể cả vào ngày nay cũng vậy, nếu không hiểu ra được nguyên tắc của sự nghiệp cứu chuộc thì đành phải suy nghĩ như vậy mà thôi. Tuy nhiên, Lễ Vượt Qua dành cho không chỉ dân Ysơraên phần xác thịt thôi mà thật ra đây là ngày quan trọng mà dân Ysơraên phần linh hồn đang ở trên khắp cả thế giới được cứu chuộc.
Dân Ysơraên ra khỏi xứ Êdíptô bởi Lễ Vượt Qua và được đi vào xứ Canaan bởi Lễ Vượt Qua vào thời đại Cựu Ước, sự này không phải là sự Ngài chế định ra để dành cho dân Ysơraên phần xác thịt sẽ bị hư mất đâu, nhưng thực tế đã được chế định ra để dành cho dân Ysơraên phần linh hồn. Vậy nên, đã gọi đêm Lễ Vượt Qua là “đêm của Ðức Giêhôva” vậy (Xuất Êdíptô Ký 12:42).
Lễ Vượt Qua đã được xảy ra tại xứ Êdíptô là mô hình, vả Đức Chúa Jêsus cùng với môn đồ đã hành sự Lễ Vượt Qua cuối cùng và Ngài ban cho điều răn mới, tức là chế độ giao ước mới (So sánh: Luca 22:20, Hêbơrơ 9:15) mà làm hoàn thành thực thể, nhờ đó ngày ấy là ngày cứu rỗi các dân của Ngài đang làm tôi mọi của tội lỗi ở trên khắp thế giới. Sự kỷ niệm ngày này là điều kiện không hầu việc thần khác mà chỉ hầu việc Ðức Chúa Jêsus, là Ðấng cứu rỗi chúng ta. Thập tự giá không phải hủy bỏ ngày Lễ Vượt Qua, nhưng ngược lại làm cho ngày ấy được soi sáng vinh hiển hơn.
Hoặc có người nói rằng đương thời Cựu Ước thì vì coi trọng lễ trọng thể nên có thể suy nghĩ Lễ Vượt Qua là điều răn thứ nhất, nhưng sang đến Tân Ước thì đã bị hủy bỏ bởi thập tự giá. Song, nếu vào Cựu Ước, Lễ Vượt Qua là điều răn thứ nhất, thì đến Tân Ước, Lễ Vượt Qua cũng phải là điều răn thứ nhất. Bởi vì Cựu Ước là hình bóng còn Tân Ước là thật thể.
Ðiều răn thứ hai và giải nghĩa ấy
Ý nghĩa của điều răn thứ hai “Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình...” (Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:8-10) và giải nghĩa ấy như:
Phục Truyền Luật Lệ Ký 4:15-19 “Vậy, các ngươi hãy cẩn thận giữ lấy linh hồn mình cho lắm, vì các ngươi không có thấy một hình trạng nào trong ngày Giêhôva Ðức Chúa Trời các ngươi, từ nơi giữa lửa phán cùng các ngươi, tại Hôrếp; e các ngươi phải làm hư hoại cho mình chăng, và làm một tượng chạm nào, tạo hình trạng của tà thần nào.”
Xuất Êdíptô Ký 20:22-24 “Ðức Giêhôva phán cùng Môise rằng: Ngươi hãy nói cho dân Ysơraên như vầy: Các ngươi đã thấy ta từ trên trời phán xuống cùng; vậy, chớ đúc tượng thần bằng bạc hay bằng vàng mà sánh với ta (vì ta). Ngươi hãy lập cho ta một bàn thờ bằng đất, trên đó phải dâng của lễ thiêu, cùng của lễ thù ân của ngươi, hoặc chiên hay bò. Phàm nơi nào có ghi nhớ danh ta, ta sẽ đến và ban phước cho ngươi tại đó.” Các lời thể ấy đều đã được chép lại trong sách ấy, tức là quyển mà đã đặt bên cạnh hòm bảng chứng.
Và, về điều răn thứ hai “Ngươi chớ làm tượng chạm cho mình.”, không phải duy chỉ sự làm ra và hầu việc hình tượng nào đó là vi phạm điều răn thứ hai, mà khi vi phạm điều răn thứ nhất thì nhất định bị vi phạm điều răn thứ hai. Chúng ta biết được điều này bởi sự vua Giêrôbôam làm ra và hầu việc hình tượng khi người đã vi phạm điều răn thứ nhất của Đức Chúa Trời.
Như vậy, không chỉ sự làm ra hình tượng nào đó mà hầu việc mới là hình tượng, mà sự vi phạm luật lệ mà Ðức Chúa Trời đã định và đặt ra một luật lệ nào khác mà giữ thì sự ấy chính là sự làm ra hình tượng trái ngang với lẽ thật của Ðức Chúa Trời. Nói cách khác, có ngày Sabát đã được Ðức Chúa Trời lập ra nhưng lại gọi Chủ nhật là ngày Sabát và giữ ngày ấy, thì chính sự ấy là sự làm ra hình tượng của ngày Sabát.
Ðiều răn thứ ba và giải nghĩa ấy
Về ý nghĩa của điều răn thứ ba “Ngươi chớ lấy danh của Giêhôva Ðức Chúa Trời ngươi mà làm chơi.” (Phục Truyền Luật Lệ Ký 5:11) thì, chẳng phải bởi cớ rằng không tùy tiện kêu danh của Đức Chúa Trời là đã giữ trọn vẹn điều răn thứ ba đâu, mà là lời rằng đương nhiên không được gọi danh của Giêhôva mà làm chơi, mà còn phải gọi danh Ngài một cách thánh nữa. Về sự gọi danh Giêhôva mà làm chơi và sự gọi danh Ngài một cách thánh, chúng ta hãy nghiên cứu như sau. Đã được chép rằng:
II Sử Ký 2:4 “Nầy tôi toan cất một đền cho danh Giêhôva Ðức Chúa Trời tôi, biệt đền ấy riêng ra thánh cho Ngài.”, hay:
I Các Vua 8:30, 34-36 “Phàm điều gì tôi tớ Chúa và dân Ysơraên của Chúa sẽ hướng về nơi nầy (hướng về đền thờ) mà khẩn cầu, xin Chúa hãy dủ nghe; phải, ở nơi ngự của Chúa, tại trên các từng trời, xin Chúa dủ nghe, nhậm lời, và tha thứ cho... thì xin Chúa ở trên trời hãy dủ nghe...”, hay:
I Các Vua 9:3 “Ta đã nhậm lời cầu nguyện nài xin của ngươi thưa trước mặt ta; ta đã biệt riêng ra thánh cái đền nầy mà ngươi đã cất, để cho danh ta ngự tại đó đời đời.”, hay:
출 20장 24절 『내가 무릇 내 이름을 기념하게 하는 곳에서 네게 강림하여 복을 주리라』 하셨다.
여호와의 이름을 두신 곳은 성전이다. 그 성전 안에서만이 여호와의 이름을 부르되 정하신 규례를 따라 여호와의 이름을 거룩하게 높였던 것이다. 만일에 정하신 규례를 따라 지키지 아니하고 사람이 정한 규례를 따라 말하기를 "이 기도주간은 일 년 동안 지은 죄를 사함받는 기도주간이다" 하고, 혹은 이날은 "흥성 안식일이다", 혹은 성찬 예식을 각각 자기 마음대로 행하며 "이 떡과 이 잔은 우리를 구속하신 예수님의 몸과 예수님의 보혈이다" 하면 그것이 바로 하나님의 이름을 망령되게 부르는 동시에 하나님을 망령된 분으로 만들고 있는 행위이다. 기록한 바
신 16장 1-6절 『오직 네 하나님 여호와께서 그 이름을 두시려고 택하신 곳에서 네가 애굽에서 나오던 시각 곧 초저녁 해 질 때에 드리고』 하셨으니 우리가 성만찬 예식을 행하되 예수님께서 마지막 새 언약으로 주시던 그날을 찾아 여호와의 이름을 거룩하게 높이면 얼마나 아름다운 일이겠는가?
그런고로 이 셋째 계명도 첫째 계명을 범하는 때에는 반드시 셋째 계명을 겸하여 범하게 되는 것이다. 다시 말하자면 여호와의 안식일이 있는데 일요일을 안식일이라고 예배를 보며 기도하면서 "이날은 여호와의 거룩하신 안식일입니다" 하고 부르짖는다 하면 이것이 바로 우상을 만드는 동시에 여호와의 이름을 망령되게 일컫는 행위이다. 그러나 안식일을 지키는 사람이라면 혹 일요일에 예배 보는 것은 아무런 관계가 없다.
이와 같이 성찬 예식에도 예수님께서 마지막 새 언약으로 베푸신 그 날을 찾아 행하는 사람은 평시에 행하는 성찬 예식이 우상이 된다든가 여호와의 이름을 망령되게 일컫는 행위가 되지 않는다. 이와 같이 셋째 계명에 대한 설명도 법궤 곁에 둔 율법책 속에 상세한 설명이 다 들어 있다.
넷째 계명과 그 해석
기록한 바 『여호와 너의 하나님이 네게 명한 대로 안식일을 지켜 거룩하게 하라』(신 5장 12-14절) 하신 뜻은 "이는 엿새 동안에 나 여호와가 하늘과 땅과 바다와 그 가운데 모든 것을 만들고 제칠일에 쉬었음이라 그러므로 나 여호와가 안식일을 복되게 하여 그날을 거룩하게 하였느니라"(출 20장 11절) 하셨으니, 즉 창조주의 기념일이라는 뜻이다.
그러나 옛날에는 안식일 지키는 법을 다음과 같이 기록하였다.
민 28장 9-10절 『안식일에는 일년 되고 흠 없는 수양 둘과 고운 가루 에바 십분지 이에 기름 섞은 소제와 그 전제를 드릴 것이니 이는 매 안식일의 번제라』 하였으며, 또는 "항상 매 안식일에 이 떡을 여호와 앞에 진설할지니 이는 이스라엘 자손을 위한 것이요 영원한 언약이니라"(레 24장 5-8절, 대상 9장 32절, 23장 31절, 대하 2장 4절, 겔 46장 4절 비교) 하였다.
옛날 모세 율법에는 안식일을 지키는 의식이 있었으므로 안식일을 절기라고도 하였다.
레 23장 2-3절 『이스라엘 자손에게 고하여 이르라 너희가 공포하여 성회를 삼을 여호와의 절기는 이러하니라 엿새 동안은 일할 것이요 일곱째 날은 쉴 안식일이니 성회라 너희는 무슨 일이든지 하지 말라 이는 너희 거하는 각처에서 지킬 여호와의 안식일이니라』 하시었다.
넷째 계명의 안식일을 절기라고 하신 것은 성소 안에서 안식일의 규례를 따라 조석 번제를 드리며 진설병과 전제를 드리는 의식이 있기 때문이다. 그리고 안식일을 범하는 문제에 있어서도
출 35장 2-3절 『안식일에는 너희의 모든 처소에서 불도 피우지 말지니라』
출 31장 15절 『무릇 안식일에 일하는 자를 반드시 죽일지니라』 하였으며
민 15장 32-36절 『이스라엘 자손이 광야에 거할 때에 안식일에 어떤 사람이 나무하는 것을 발견한지라 … 그 사람을 반드시 죽일지니』 하신 말씀과 안식일에 대한 상세한 설명이 법궤 곁에 둔 율법책에 기록되어 있는 것이다.
같이 보기
외부링크
각주
- ↑ “히브리서 10:1”.
율법은 장차 오는 좋은 일의 그림자요 참 형상이 아니므로
- ↑ “갈라디아서 3:24”.
율법이 우리를 그리스도에게로 인도하는 몽학선생이 되어 우리로 하여금 믿음으로 말미암아 의롭다 함을 얻게 하려 함이니라