Chấp sự

Chấp sự (執事, Deacon) là chức phận đảm đương công việc phụng sự và hành chính của Hội Thánh. Từ gốc tiếng Gờréc “Diákonos (διάκονος)'[1] ban đầu có ý nghĩa là “người đầy tớ” hoặc “trợ thủ”, nhưng sau đó đã được sử dụng như một thuật ngữ chỉ về một trong các chức phận từ thời kỳ Hội Thánh sơ khai. “Chấp sự (Quản gia, Butler)” thông thường chỉ về người đảm nhiệm công việc nhà và việc hành chính trong nhà của người chủ, vì vậy khái niệm này khác với khái niệm “Chấp sự (Deacon)” trong Cơ Đốc giáo.
Khởi nguyên của chức phận chấp sự

Khởi nguyên của chức phận chấp sự đã được ghi chép rất rõ ràng trong sách Công Vụ Các Sứ Đồ chương 6. Sau khi Đức Chúa Jêsus phục sinh và thăng thiên, khi số người tin vào Đấng Christ tăng lên mỗi ngày bởi công việc của Thánh Linh, thì cần có người quản lý chặt chẽ những công việc cấp phát và tài chính của Hội Thánh thay cho các sứ đồ là những người dạy dỗ lời. Do đó, các sứ đồ đã lựa chọn bảy người trong số các thánh đồ, rồi giao phó cho họ công việc quản lý tài chính và quản lý chung của Hội Thánh.
Mười hai sứ đồ bèn gọi hết thảy môn đồ nhóm lại, mà nói rằng: Bỏ sự dạy đạo Ðức Chúa Trời mà giúp việc bàn tiệc thật chẳng xứng hợp. Vậy, anh em hãy chọn trong bọn mình bảy người có danh tốt, đầy dẫy Ðức Thánh Linh và trí khôn, rồi chúng ta sẽ giao việc nầy cho. Còn chúng ta sẽ cứ chuyên lo về sự cầu nguyện và chức vụ giảng đạo.
Bảy người được chọn là Êtiên, Philíp, Bôcôrơ, Nicano, Timôn, Bamêna và Nicôla.[2] Trong sách Công Vụ Các Sứ Đồ chương 6, bảy người này tuy không được xưng là “chấp sự”, nhưng chức vụ của họ đã trở thành nền tảng của chức vụ chấp sự sau này, nên bảy người này được xem là khởi đầu của chức phận chấp sự.[3][4]
Phẩm cách của các chấp sự
Điều kiện về tư cách được đưa ra khi bổ nhiệm các chấp sự đầu tiên trong Hội Thánh sơ khai là “những người có danh tốt, đầy dẫy Đức Thánh Linh và trí khôn”. Sứ đồ Phaolô đã cho biết một cách cụ thể về phẩm cách mà các chấp sự phải có thông qua sách I Timôthê.
- Phải nghiêm trang.[5]
- Không được nói hai lời.[6]
- Không được ghiền rượu.[7]
- Không được tham lợi phi nghĩa.[8]
- Phải có lương tâm thanh sạch.[9]
- Không được mưu hại người khác.[10]
- Phải có tiết độ.[11]
- Phải trung tín trong mọi việc.[12]
- Phải biết khéo léo quản trị gia đình mình.[13]
Phaolô đã dạy dỗ rằng những người thực hiện tốt chức vụ của mình với tư cách là chấp sự sẽ được nhận vị trí đẹp đẽ từ Đức Chúa Trời, và được xác tín hơn nữa về đức tin đối với Đấng Christ.[14]
Xem thêm
Chú thích
- ↑ “1249. diakonos (διάκονος)”. Bible Hub.
- ↑ “Công Vụ Các Sứ Đồ 6:5–6”.
Cả hội đều lấy lời đó làm đẹp lòng, bèn cử Êtiên, là người đầy đức tin và Đức Thánh Linh, Philíp, Bôcôrơ, Nicano, Timôn, Bamêna và Nicôla, là người Antiốt mới theo đạo Giuđa; và trình bảy người đó cho các sứ đồ; các sứ đồ cầu nguyện rồi thì đặt tay lên.
- ↑ Deacon, A Dictionary of Christian Antiquities, Being a Continuation of the "Dictionary of the Bible" · Volume 1, J. Murray, 1875, pg. 526-527
- ↑ “Công Vụ Các Sứ Đồ 21:8”.
Ngày mai, chúng ta ở nơi đó đi, đến thành Sêsarê; vào nhà Philíp, là người giảng Tin lành, một trong bảy thầy phó tế, rồi ở lại đó.
- ↑ “I Timôthê 3:8”.
Các chấp sự cũng phải cho nghiêm trang,
- ↑ “I Timôthê 3:8”.
không được nói hai lời,
- ↑ “I Timôthê 3:8”.
không được ghiền rượu,
- ↑ “I Timôthê 3:8”.
không được tham lợi phi nghĩa,
- ↑ “I Timôthê 3:9”.
nhưng phải lấy lương tâm thanh sạch giữ lẽ mầu nhiệm của đức tin.
- ↑ “I Timôthê 3:10–11”.
Những người đó cũng phải chịu thử thách trước đã, nếu không chỗ trách được thì mới được làm chức chấp sự. Vợ các chấp sự cũng phải nghiêm trang, chớ nói xấu,
- ↑ “I Timôthê 3:11”.
phải có tiết độ
- ↑ “I Timôthê 3:11”.
và trung tín trong mọi việc.
- ↑ “I Timôthê 3:12”.
Các chấp sự chỉ nên làm chồng của một vợ mà thôi, phải khéo cai trị con cái và nhà riêng mình.
- ↑ “I Timôthê 3:13”.
Vì ai khéo làm chức vụ mình thì được bực cao trọng và lòng rất dạn dĩ trong đức tin đến Đức Chúa Jêsus Christ.