Lễ Ngũ Tuần

Từ Từ điển tri thức Hội Thánh của Đức Chúa Trời
Phiên bản vào lúc 00:16, ngày 11 tháng 3 năm 2024 của Ngocanh63 (thảo luận | đóng góp)
Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm
Các thánh đồ Hội Thánh sơ khai nhóm lại và cầu nguyện tại phòng cao của Mác
Tên gọiLễ Ngũ Tuần
Ngày thángNgày thứ 50 kể từ Lễ Phục Sinh
Nghi thứcCầu khẩn Thánh Linh bởi cầu nguyện trong mười ngày từ Ngày Thăng Thiên
Phước lànhThánh Linh mưa đầu mùa

Lễ Ngũ Tuần là một trong các lễ trọng thể của Đức Chúa Trời được ghi chép trong Kinh Thánh. Trong thời đại Cựu Ước, lễ trọng thể này được gọi là Lễ Bảy Tuần Lễ.[1] Tên gọi “Ngũ Tuần”, nghĩa là 50, được đặt cho lễ trọng thể này vì được giữ vào ngày thứ 50 kể từ Lễ Trái Đầu Mùa (Lễ Phục Sinh).[2] 2000 năm trước, sau sự phục sinhthăng thiên của Đức Chúa Jêsus, Thánh Linh đã giáng xuống các thánh đồ Hội Thánh sơ khai vào ngày này. Các môn đồ được nhận lãnh dư dật Thánh Linh Lễ Ngũ Tuần, đã dạn dĩ truyền đạo và Tin Lành thế giới chính thức được bắt đầu.

Khởi nguyên của Lễ Ngũ Tuần

Lễ Ngũ Tuần là lễ trọng thể bắt nguồn từ Lễ Bảy Tuần Lễ của thời đại Cựu Ước. Lễ Bảy Tuần Lễ đã được chế định nhằm kỷ niệm công việc Môise lên núi Sinai để nhận lấy Mười Điều Răn lần thứ nhất. Người dân Ysơraên được giải phóng khỏi xứ Êdíptô (Ai Cập), đã vượt qua Biển Đỏ được phân rẽ trong quyền năng của Đức Chúa Trời. Vào ngày thứ 40 kể từ khi vượt qua Biển Đỏ, Môise được Đức Chúa Trời gọi và đi lên núi Sinai.[3] Theo lời của Đức Chúa Trời rằng Ngài sẽ ban cho hai bảng đá có chép Mười Điều Răn, Môise lại đi lên núi Sinai 10 ngày sau đó.[4] Đức Chúa Trời đã định ngày này để giữ làm Lễ Bảy Tuần Lễ.


Kể từ ngày sau lễ sabát, là ngày đem bó lúa dâng đưa qua đưa lại (Lễ Trái Đầu Mùa), các ngươi sẽ tính bảy tuần lễ trọn: các ngươi tính năm mươi ngày cho đến ngày sau của lễ sabát thứ bảy, thì phải dâng một của lễ chay mới cho Ðức Giêhôva.

- Lêvi Ký 23:15-18


Công việc của Môise là lời tiên tri cho biết về công việc mà Đức Chúa Jêsus sẽ làm trong tương lai.[5][6] Giống như Môise đã đi lên núi Sinai nhằm ngày thứ 40 kể từ khi lên khỏi Biển Đỏ, Đức Chúa Jêsus cũng đã thăng thiên vào ngày thứ 40 kể từ khi phục sinh.[7] Và giống như Môise đã nhận lấy Mười Điều Răn vào ngày thứ 50, tức là 10 ngày sau đó, Đức Chúa Jêsus cũng đã đi vào Nơi Chí Thánh trên trời,[8] nhận lấy Thánh Linh rồi đổ xuống cho các môn đồ vào ngày thứ 50 kể từ khi phục sinh.[9]

Ngày tháng của Lễ Ngũ Tuần

Theo như mạng lệnh mà Đức Chúa Jêsus đã phán trước khi thăng thiên trở về trời rằng “Đừng ra khỏi thành Giêrusalem, nhưng phải ở đó chờ điều Cha đã hứa”,[10] các môn đồ đã gắng sức cầu nguyện trong mười ngày kể từ Ngày Thăng Thiên. Và vào ngày thứ 50 kể từ khi Đức Chúa Jêsus phục sinh, khoảng 120 thánh đồ đã nhóm lại tại phòng cao của Mác và giữ Lễ Ngũ Tuần.[11]


Đến ngày lễ Ngũ tuần, môn đồ nhóm họp tại một chỗ.

- Công Vụ Các Sứ Ðồ 2:1

Ngay cả sau đó, để kỷ niệm công việc của Đấng Christ, hàng năm, các thánh đồ Hội Thánh sơ khai vẫn giữ Lễ Phục Sinh (ngày sau ngày Sabát đầu tiên tính từ Lễ Bánh Không Men) lấy tiêu chuẩn là Lễ Vượt Qua (buổi tối ngày 14 tháng giêng thánh lịch) và Lễ Bánh Không Men (ngày 15 tháng giêng thánh lịch), và họ cũng đã giữ Lễ Ngũ Tuần vào ngày thứ 50 kể từ Lễ Phục Sinh.[12]


Còn chúng ta, khi những ngày ăn bánh không men qua rồi, thì xuống thuyền tại thành Philíp, trong năm ngày gặp nhau tại thành Trôách, rồi chúng ta ở lại đó bảy ngày. Ngày thứ nhất trong tuần lễ (Lễ Phục Sinh), chúng ta đang nhóm lại để bẻ bánh... Vì Phaolô đã quyết định đi qua trước thành Êphêsô, song không dừng lại tại đó, e cho chậm trễ trong cõi Asi. Người vội đi đặng có thể đến thành Giêrusalem kịp ngày lễ Ngũ tuần.

- Công Vụ Các Sứ Ðồ 20:6-16


Phước lành Thánh Linh của Lễ Ngũ Tuần

Đức Chúa Jêsus đã ví dụ công việc Tin Lành của Đức Chúa Trời với việc làm nông.[13] Mưa, điều chắc chắn cần thiết để hạt giống gieo trong ruộng có thể lớn lên thành lúa mì, nghĩa là Thánh Linh mà Đức Chúa Trời đổ xuống.[14][15] Đấng tiên tri Giôên đã tiên tri rằng trong tương lai Đức Chúa Trời sẽ ban xuống mưa đầu mùa và mưa cuối mùa.[16] 2000 năm trước, lời tiên tri về mưa đầu mùa đã được ứng nghiệm khi Thánh Linh giáng xuống trên các thánh đồ đã gắng sức cầu nguyện trong khi chờ đợi Lễ Ngũ Tuần theo như lời phán của Đức Chúa Jêsus.


Đến ngày lễ Ngũ tuần, môn đồ nhóm họp tại một chỗ. Thình lình, có tiếng từ trời đến như tiếng gió thổi ào ào, đầy khắp nhà môn đồ ngồi. Các môn đồ thấy lưỡi rời rạc từng cái một, như lưỡi bằng lửa hiện ra, đậu trên mỗi người trong bọn mình. Hết thảy đều được đầy dẫy Đức Thánh Linh, khởi sự nói các thứ tiếng khác, theo như Đức Thánh Linh cho mình nói.

- Công Vụ Các Sứ Đồ 2:1-4


Vào Lễ Ngũ Tuần, các sứ đồ đã mặc lấy Thánh Linh và bắt đầu rao truyền về Đức Chúa Jêsus bằng nhiều thứ tiếng.[17] Hơn nữa, họ cũng không khuất phục trước bắt bớ hay nguy hiểm sự chết, và đã dạn dĩ rao truyền rằng Đức Chúa Jêsus là Đấng Christ ngay cả trước những nhà lãnh đạo tôn giáo đương thời.[18][19] Bởi ân điển của Thánh Linh Lễ Ngũ Tuần, số môn đồ đã tăng thêm hàng ngàn người chỉ trong một ngày, và Tin Lành vốn chỉ trong phạm vi Ysơraên đã được truyền bá đến nhiều đất nước trong chốc lát.[20] Như lời phán của Đức Chúa Jêsus rằng “Nhưng khi Đức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép, và làm chứng về ta tại thành Giêrusalem, cả xứ Giuđê, xứ Samari, cho đến cùng trái đất”,[7] Thánh Linh Lễ Ngũ Tuần đã trở thành ngòi nổ để truyền bá Đấng Christ và Tin Lành ra khắp thế giới.

Xem thêm

Chú thích

  1. “Phục Truyền Luật Lệ Ký 16:16”. Mọi người nam trong các ngươi, mỗi năm ba lần, phải ra mắt Giêhôva Đức Chúa Trời ngươi, tại nơi mà Ngài sẽ chọn: tức là nhằm lễ bánh không men, lễ bảy tuần và lễ lều tạm; người ta chẳng nên đi tay không ra mắt Đức Giêhôva
  2. “Lêvi Ký 23:15–16”. Kể từ ngày sau lễ sabát, là ngày đem bó lúa dâng đưa qua đưa lại, các ngươi sẽ tính bảy tuần lễ trọn: các ngươi tính năm mươi ngày cho đến ngày sau của lễ sabát thứ bảy, thì phải dâng một của lễ chay mới cho Ðức Giêhôva
  3. “Xuất Êdíptô Ký 19:1-7”. Tháng thứ ba, sau khi ra khỏi xứ Êdíptô, trong ngày đó dân Ysơraên đến nơi đồng vắng Sinai... Môise bèn lên đến Đức Chúa Trời, Đức Giêhôva ở trên núi gọi người mà phán rằng: Ngươi hãy nói như vầy cho nhà Giacốp, và tỏ điều nầy cho dân Ysơraên:... Môise đến đòi các trưởng lão trong dân sự, thuật cùng họ mọi lời Đức Giêhôva đã dặn mình nói lại.
  4. “Xuất Êdíptô Ký 24:12-18”. Đức Giêhôva phán cùng Môise rằng: Hãy lên núi, đến cùng ta và ở lại đó; ta sẽ ban cho ngươi bảng đá, luật pháp và các điều răn của ta đã chép đặng dạy dân sự... Môise vào giữa đám mây, lên núi, ở tại đó trong bốn mươi ngày và bốn mươi đêm.
  5. “Phục Truyền Luật Lệ Ký 18:18”. ta sẽ lập lên cho chúng một đấng tiên tri như ngươi (Môise), thuộc trong anh em chúng, ta sẽ lấy các lời ta để trong miệng người, thì người sẽ nói cho chúng mọi điều ta phán dặn người.
  6. “Công Vụ Các Sứ Đồ 3:20-24”. hầu cho kỳ thơ thái đến từ Chúa, và Chúa sai Ðấng Christ đã định cho các ngươi, tức là Jêsus... Môise có nói rằng: Chúa là Ðức Chúa Trời chúng ta sẽ dấy lên trong anh em các ngươi một Ðấng tiên tri như ta; các ngươi phải nghe theo mọi điều Ngài sẽ phán dặn... Hết thảy các tiên tri đã phán, từ Samuên và các đấng nối theo người, cũng đều có rao truyền những ngày nầy nữa.
  7. 7,0 7,1 “Công Vụ Các Sứ Đồ 1:3-9”. Sau khi chịu đau đớn rồi, thì trước mặt các sứ đồ, Ngài lấy nhiều chứng cớ tỏ ra mình là sống, và hiện đến với các sứ đồ trong bốn mươi ngày, phán bảo những sự về nước Đức Chúa Trời... Nhưng khi Ðức Thánh Linh giáng trên các ngươi, thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép, và làm chứng về ta tại thành Giêrusalem, cả xứ Giuđê, xứ Samari, cho đến cùng trái đất. Ngài phán bấy nhiêu lời rồi, thì được cất lên trong lúc các người đó tìm xem Ngài, có một đám mây tiếp Ngài khuất đi, không thấy nữa.
  8. “Hêbơrơ 9:11-24”. Nhưng Đấng Christ đã hiện đến, làm thầy tế lễ thượng phẩm của những sự tốt lành sau nầy; Ngài đã vượt qua đền tạm lớn hơn và trọn vẹn hơn, không phải tay người dựng ra, nghĩa là không thuộc về đời nầy (ở trên trời)... Ngài đã vào nơi rất thánh một lần thì đủ hết, không dùng huyết của dê đực và của bò con, nhưng dùng chính huyết mình, mà được sự chuộc tội đời đời... Vả Đấng Christ chẳng phải vào nơi thánh bởi tay người làm ra, theo kiểu mẫu nơi thánh thật, bèn là vào chính trong trời,
  9. An Xang Hồng, “Chương 2 3 kỳ 7 lễ trọng thể”, 《Sự Mầu Nhiệm của Đức Chúa Trời và Ngọn Suối Nước Sự Sống》, Nhà xuất bản Mênchixêđéc, 2019, trang 18, “Bởi vì từ ngày 22 tháng giêng là cái ngày dân Ysơraên lên khỏi Biển Ðỏ sau khi khỏi ra xứ Êdíptô, đến ngày 11 tháng 3 là ngày Môise lên núi Sinai để nhận lấy Mười Ðiều Răn, vừa trọn 50 ngày (Tham khảo: Xuất Êdíptô Ký 19:16-25, 24:1-18), cho nên để ghi nhớ những ngày đó, Ngài lập ra Lễ Mùa Màng Hoa Quả Ðầu Tiên này và phán người dân phải kỷ niệm trải qua các đời (Xuất Êdíptô Ký 14:29-31, 19:1-2, 24:12-16). Thực thể của lễ trọng thể này được ứng nghiệm bởi sự việc Ðức Chúa Jêsus đã đổ cho Thánh Linh nhằm ngày thứ 50 kể từ ngày phục sinh, tức là vào ngày Lễ Ngũ Tuần, ngày Ngài đã đi vào nơi rất thánh trên trời. Sự kiện Môise lên núi Sinai và nhận lấy Mười Ðiều Răn biểu tượng cho sự việc Ðức Chúa Jêsus đi vào nơi thánh trên trời, nhận lấy Thánh Linh đổ ra cho các môn đồ (Công Vụ Các Sứ Ðồ 2:1-4, Hêbơrơ 9:11-12).”
  10. “Công Vụ Các Sứ Đồ 1:3-4”. Sau khi chịu đau đớn rồi, thì trước mặt các sứ đồ, Ngài lấy nhiều chứng cớ tỏ ra mình là sống, và hiện đến với các sứ đồ trong bốn mươi ngày, phán bảo những sự về nước Đức Chúa Trời. Lúc ở với các sứ đồ, Ngài dặn rằng đừng ra khỏi thành Giêrusalem, nhưng phải ở đó chờ điều Cha đã hứa, là điều các ngươi đã nghe ta nói
  11. “Công Vụ Các Sứ Đồ 1:13-15”. Khi đã về đến, bèn lên một cái phòng cao kia, là nơi Phierơ, Giăng, Giacơ, Anhrê, Philíp, Thôma, Bathêlêmy, Mathiơ, Giacơ con của Aphê, Simôn Xêlốt, và Giuđe con của Giacơ thường ở. Hết thảy những người đó bền lòng đồng một ý mà cầu nguyện với các người đàn bà, và Mari là mẹ Ðức Chúa Jêsus cùng anh em Ngài. Trong những ngày đó, Phierơ đứng dậy giữa các anh em, — số người nhóm lại ước được một trăm hai mươi người,
  12. “I Côrinhtô 16:8”. Nhưng tôi sẽ ở lại thành Êphêsô cho đến lễ Ngũ tuần,
  13. “Mathiơ 13:24–30, 37–39”. Đức Chúa Jêsus phán ví dụ khác cùng chúng rằng: Nước thiên đàng giống như người kia gieo giống tốt trong ruộng mình... đến mùa gặt, ta sẽ dặn con gặt rằng:... song hãy thâu trữ lúa mì vào kho ta... môn đồ đến gần mà hỏi Ngài rằng: Xin thầy giải lời ví dụ về cỏ lùng trong ruộng cho chúng tôi. Ngài đáp rằng: Kẻ gieo giống tốt, là Con người; ruộng, là thế gian; giống tốt, là con cái nước thiên đàng... mùa gặt, là ngày tận thế; con gặt, là các thiên sứ.
  14. “Ôsê 6:3”. Chúng ta khá nhìn biết Đức Giêhôva; chúng ta khá gắng sức nhìn biết Ngài. Sự hiện ra của Ngài là chắc chắn như sự hiện ra của mặt trời sớm mai, Ngài sẽ đến cùng chúng ta như mưa, như mưa cuối mùa tưới đất.
  15. “Xachari 10:1”. Hãy cầu mưa nơi Đức Giêhôva trong kỳ mưa cuối mùa, thì Đức Giêhôva sẽ làm chớp và ban mưa xuống dồi dào, cho ai nấy được rau cỏ ngoài đồng
  16. “Giôên 2:23”. Hỡi con cái Siôn, các ngươi hãy nức lòng vui vẻ và mừng rỡ trong Giêhôva Đức Chúa Trời các ngươi! Vì Ngài ban mưa phải thời cho các ngươi về mùa đầu, và xuống mưa dồi dào về mùa đầu và mùa cuối cho các ngươi nơi tháng đầu tiên
  17. “Công Vụ Các Sứ Đồ 2:14-21”. Bấy giờ, Phierơ đứng ra cùng mười một sứ đồ, cất tiếng nói với dân chúng rằng: Hỡi người Giuđa, và mọi người ở tại thành Giêrusalem, hãy biết rõ điều nầy, và lắng nghe lời ta. Những người nầy chẳng phải say như các ngươi ngờ đâu, vì bây giờ mới là giờ thứ ba ban ngày. Nhưng ấy là điều đấng tiên tri Giôên đã nói tiên tri rằng: Đức Chúa Trời phán: Trong những ngày sau rốt, ta sẽ đổ Thần ta khắp trên mọi xác thịt... Vả lại ai cầu khẩn danh Chúa thì sẽ được cứu.
  18. “Công Vụ Các Sứ Đồ 4:1-4”. Phierơ và Giăng đương nói với dân chúng, thì các thầy tế lễ, quan coi đền thờ, và người Sađusê thoạt đến, tức mình vì hai người dạy dân chúng và rao truyền, nhân Ðức Chúa Jêsus, sự từ kẻ chết sống lại. Họ bắt hai người giam vào ngục cho đến bữa sau, vì bấy giờ đã tối rồi. Dầu vậy, có nhiều người đã nghe đạo thì tin, số tín đồ lên đến độ năm ngàn.
  19. “Công Vụ Các Sứ Đồ 5:27-42”. và khi điệu các sứ đồ đi rồi, thì đem đến tòa công luận. Thầy cả thượng phẩm tra hỏi các sứ đồ, rằng: Chúng ta đã cấm ngặt các ngươi, không cho lấy danh đó mà dạy dỗ, song các ngươi lại làm cho thành Giêrusalem đầy dẫy đạo giáo mình... Họ nghe mấy lời thì nghiến ngầm, giận hoảng, bàn mưu giết các sứ đồ... Đòi các sứ đồ trở vào, sai đánh đòn, rồi cấm không được lấy danh Đức Chúa Jêsus mà giảng dạy; đoạn tha ra. Vậy, các sứ đồ từ tòa công luận ra, đều hớn hở về mình đã được kể là xứng đáng chịu nhục vì danh Đức Chúa Jêsus. Ngày nào cũng vậy, tại trong đền thờ hoặc từng nhà, sứ đồ cứ dạy dỗ rao truyền mãi về Tin lành của Đức Chúa Jêsus, tức là Đấng Christ.
  20. “Công Vụ Các Sứ Đồ 2:23-47”. Phierơ trả lời rằng: Hãy hối cải, ai nấy phải nhân danh Ðức Chúa Jêsus chịu phép báptêm, để được tha tội mình, rồi sẽ được lãnh sự ban cho Ðức Thánh Linh... Vậy, những kẻ nhận lời đó đều chịu phép báptêm; và trong ngày ấy, có độ ba ngàn người thêm vào Hội thánh... Mỗi ngày Chúa lấy những kẻ được cứu thêm vào Hội thánh