Quê hương của linh hồn và Mẹ

Quê hương của linh hồn (靈魂-故鄕, Country of soul) là nơi mà linh hồn loài người được sinh ra. Từ quê hương thường không chỉ được sử dụng với ý nghĩa địa lý mà còn chứa đựng ý nghĩa về tình cảm. Nhìn chung, đây là từ dùng để chỉ nơi nghỉ ngơi của tâm trí, chỗ dựa tinh thần hoặc nơi đặc biệt, gia đình hay người mẹ. Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng loài người không chỉ có xác thịt mà còn có linh hồn, và quê hương phần linh hồn có tồn tại. Nơi đó là Nước Thiên Đàng. Quê hương Nước Thiên Đàng mà các Cơ Đốc nhân sẽ đi sau này là nơi Đức Chúa Trời ChaĐức Chúa Trời Mẹ, là Cha Mẹ phần linh hồn đã tạo nên linh hồn loài người, ở cùng với chúng ta.

Nước Thiên Đàng là quê hương của linh hồn chúng ta.

Sự tồn tại của linh hồn

Kinh Thánh giải thích rằng ngoài thể xác, loài người cũng có linh hồn.

Giêhôva Đức Chúa Trời bèn lấy bụi đất nắn nên hình người, hà sanh khí vào lỗ mũi; thì người trở nên một loài sanh linh.

- Sáng Thế Ký 2:7

Đức Chúa Trời sáng tạo loài người từ bụi đất và sanh khí. Tại đây, bụi đất nghĩa là xác thịt, còn sanh khí là linh hồn. Khi cả hai kết hợp với nhau thì loài người trở nên một loài sanh linh, nghĩa là một người sống. Vậy người sống là trạng thái kết hợp giữa xác thịt và linh hồn. Song khi loài người chết đi thì hai phần phân ly và trở về vị trí ban đầu.

và bụi tro (xác thịt) trở vào đất y như nguyên cũ, và thần linh (linh hồn) trở về nơi Đức Chúa Trời, là Đấng đã ban nó

- Truyền Đạo 12:7


“Trở về” có nghĩa là trở về nơi mình vốn ở. Ðược cho biết rằng vì xác thịt đã ra từ đất nên sẽ trở về đất y như nguyên cũ, còn linh hồn trở về nơi Ðức Chúa Trời. Đức Chúa Trời ở trên trời. Nghĩa là ban đầu linh hồn của chúng ta đã ở cùng với Ðức Chúa Trời trước khi đến thế gian này. Kinh Thánh gọi sự tồn tại phần linh hồn ở cùng với Ðức Chúa Trời trên trời là thiên sứ.

Quê hương của linh hồn, Nước Thiên Đàng

Đời trước của nhân loại

Sự thật rằng vốn dĩ ban đầu linh hồn loài người là thiên sứ ở vương quốc trên trời có thể được xác minh thông qua ví dụ cụ thể trong Kinh Thánh.

  • Salômôn và Gióp
Salômôn, ký giả sách Châm Ngôn[1] nói rằng ông đã được sinh ra và tồn tại khi Đức Chúa Trời chưa dựng nên đất và đồng ruộng, nghĩa là trước khi Đức Chúa Trời sáng tạo trái đất.[2] Bấy giờ trái đất thậm chí còn chưa tồn tại, nên Salômôn không thể tồn tại trong thể xác thịt trên trái đất này. Như vậy, Salômôn đã là thiên sứ ở cùng với Ðức Chúa Trời trên vương quốc trên trời. Trong Gióp chương 38 có cảnh Đức Chúa Trời hỏi Gióp rằng “Khi Ta đặt nền trái đất, thì ngươi ở đâu?”[3] Vì Gióp không thể trả lời được nên đích thân Đức Chúa Trời đã ban cho lời đáp. Gióp đã được sinh ra và tồn tại khi đó rồi, thế nên số tuổi của Gióp lấy làm nhiều thay.[4] Điều này có nghĩa là Gióp giống như Salômôn, cũng đã tồn tại ở thể thiên sứ trên vương quốc trên trời, trước khi trái đất được dựng nên.
  • Vua Tyrơ và vua Babylôn
Đức Chúa Trời biểu hiện vua Tyrơ “vốn đã là chêrubim đi dạo giữa các hòn ngọc sáng như lửa”.[5] Có thể biết được rằng vua Tyrơ đã là thiên sứ ở cùng với Đức Chúa Trời trên trời trước khi sinh ra làm người trên trái đất. Sách Êsai đề cập đến vua Babylôn rằng hắn đã phản nghịch Đức Chúa Trời, toan làm mình bằng Đấng Rất Cao và bị chặt xuống đất.[6] Bởi vậy, vua Babylôn cũng từng là thiên sứ trên trời trước khi sinh ra làm người trên trái đất.

Đời trước của Salômôn, Gióp, các vua Tyrơ và Babylôn là bằng chứng cho thấy đời trước của toàn thể nhân loại sống trên trái đất này. Nhân loại vốn là các thiên sứ từng sống trên trời vinh hiển, nhưng vì phạm tội nên đã bị đuổi xuống trái đất này và sinh ra làm người. Thế giới này giống như thành ẩn náu phần linh hồn, nơi các thiên sứ đã phạm tội trú ngụ trong xác thịt một thời gian rồi rời đi. Quê hương thật sự của họ là vương quốc trên trời, tức là Nước Thiên Đàng. Các tổ phụ đức tin như Giacốp, Nôê, Ápraham ham mến Nước Thiên Đàng là quê hương của linh hồn, và gọi cuộc sống nơi đất này là đời khách bộ hành.[7][8]

Nước Thiên Đàng được miêu tả trong Kinh Thánh

Giống như động vật có bản năng trở về nhà, loài người cũng có tấm lòng nhung nhớ quê hương nơi mình sinh ra và lớn lên. Sở dĩ loài người có bản tính nhớ nhung thế giới đời đời là vì quê hương của linh hồn là Nước Thiên Đàng.[9]

Trong Kinh Thánh có nhiều lời miêu tả về Nước Thiên Đàng bởi những người trông mong nơi ấy ghi chép. Salômôn nói rằng trước khi sinh ra trên đất này, ông đã ở bên Đức Chúa Trời tại vương quốc trên trời, cùng ghi lại rằng mình đã hưởng cuộc sống tràn đầy niềm vui và hạnh phúc mỗi ngày lúc bấy giờ.[10] Sứ đồ Giăng, người đã nhìn thấy Nước Thiên Đàng thông qua sự mặc thị, cũng biểu hiện đó là nơi không còn sự chết, đau đớn hay buồn rầu nữa, chỉ tràn ngập niềm vui mà thôi.[11] Đấng tiên tri Đaniên nói rằng hạnh phúc và vinh hiển trên Nước Thiên Đàng là đời đời,[12] còn sứ đồ Phaolô nói rằng mọi thứ mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn cho các thánh đồ đều vượt quá giới hạn của ngôn từ và suy nghĩ của loài người.[13] Điều này có nghĩa là Nước Thiên Đàng mà Đức Chúa Trời sắm sẵn cho chúng ta là nơi vinh hiển và đẹp đẽ ngoài sức tưởng tượng của con người.

Quê hương đời đời, Mẹ của linh hồn

Khi mọi người nghĩ về mẹ, thì mẹ là người ngọt ngào, ân cần, ấm áp và vững tâm. Thế nên những lúc khó khăn, gian nan, tuyệt vọng nhất, người ta lại gọi tên mẹ và khao khát được mẹ ôm vào lòng. Và ngay cả khi đứng trên đỉnh cao của niềm vui và nhận giải thưởng cao nhất cũng muốn gọi cho mẹ và chia sẻ niềm xúc động của mình.
“Mẹ là quê hương của tấm lòng”. Bách khoa văn hóa dân tộc Hàn Quốc. Viện nghiên cứu trung ương Hàn Quốc.

Quê hương nghĩa là “nơi sinh ra và lớn lên”. Vì mọi người đều được sinh ra từ lòng mẹ nên một cách tự nhiên, mẹ cũng được coi là quê hương.[14] Khi vui hay buồn, mọi người đều nhớ đến mẹ mình, như một minh chứng cho thấy trong tấm lòng, mẹ cũng giống với quê hương. Sau khi trưởng thành và lập nghiệp, dù ở xa đến đâu thì ngày lễ tết cũng về thăm quê.[15] Nếu quê hương chỉ có cha mà không còn mẹ thì tấm lòng sẽ cảm thấy trống vắng vì một lý do nào đó. Đây là bản chất tự nhiên của con người.

Nước Thiên Đàng là quê hương của linh hồn cũng tương tự như vậy. Thông qua lời dạy “Lạy Cha chúng tôi ở trên trời”, Đức Chúa Jêsus cho biết rằng linh hồn của chúng ta có Cha (Đức Chúa Trời Cha).[16] Ký giả sách Hêbơrơ cũng viết rằng chúng ta có Cha linh hồn, là Đấng ban cho chúng ta sự sống đời đời, giống như cha phần xác ban cho chúng ta sự sống phần xác ngắn ngủi.


Cha về phần xác sửa phạt, mà chúng ta còn kinh sợ thay, huống chi Cha về phần hồn, chúng ta há chẳng càng nên vâng phục lắm để được sự sống sao?

- Hêbơrơ 12:9


Tuy nhiên không chỉ có Đức Chúa Trời Cha, là Cha phần hồn ở trên Nước Thiên Đàng là quê hương phần linh hồn. Kinh Thánh còn cho chúng ta biết về sự tồn tại của Mẹ phần linh hồn của chúng ta (Đức Chúa Trời Mẹ).


Nhưng thành Giêrusalem ở trên cao (trên trời) là tự do, và ấy là mẹ chúng ta.

- Galati 4:26


Sứ đồ Phaolô, người viết sách Galati nói rằng Giêrusalem trên trời là “Mẹ” của các thánh đồ sẽ được cứu rỗi. Sứ đồ cũng gọi con của lời hứa, những người được nhận lời hứa sự sống đời đời từ Đức Chúa Trời,[17] là “con cái của Người Nữ Tự Chủ”.[18] Và danh xưng mà con cái dùng để gọi người phụ nữ đã sinh ra mình là “Mẹ”. Những thánh đồ muốn được cứu rỗi không chỉ có Cha phần linh hồn mà cũng phải có Mẹ phần linh hồn nữa. Sứ đồ Giăng cũng bày tỏ rằng Giêrusalem trên trời là Vợ Mới là Vợ Chiên Con, cho nên Đức Chúa Trời Mẹ là Đấng Cứu Chúa sẽ xuất hiện cùng với Đức Chúa Trời Cha để ban cho nhân loại phước lành nước sự sống (sự sống đời đời).[19][20]

Ban đầu, đấng tiên tri Êsai cũng đã ghi chép về phước lành mà những người yêu mến Giêrusalem sẽ nhận lãnh.[21] Đó là lời tiên tri rằng những ai nhận lãnh nước sự sống từ Đức Chúa Trời Mẹ Giêrusalem sẽ được hưởng sự yên ủi và niềm vui thật sự về phần linh hồn. Đức Chúa Trời Mẹ ban sự sống đời đời cho các con cái của Ngài[22] và dẫn dắt họ đi vào Nước Thiên Đàng.

Nước Thiên Đàng không có sự chết hay đau đớn mà chỉ có niềm vui và vinh hiển đời đời, là quê hương linh hồn của chúng ta.[11] Đồng thời cũng là nơi Đức Chúa Trời Cha Mẹ phần linh hồn ở cùng chúng ta, có tình yêu thương và niềm hạnh phúc tột cùng. Trải qua cuộc sống ngắn ngủi trên trái đất, những người khao khát cùng trông mong sự sống đời đời và đi theo Mẹ phần linh hồn thì đều có thể trở về Nước Thiên Đàng.

Video liên quan

  • Linh hồn có tồn tại?

Xem thêm

Chú thích

  1. “Châm Ngôn 1:1”. Châm ngôn của Salômôn, con trai Đavít, Vua Ysơraên:
  2. “Châm Ngôn 8:22-26”. Trong buổi Ðức Giêhôva khởi cuộc tạo hóa, về thời thái cổ, trước khi chưa dựng nên muôn vật thì Ngài đã có ta. Ta đã được lập từ trước vô cùng, từ khi nguyên thủy, trước khi dựng nên trái đất... Trước khi núi non chưa lập nên, và các gò nổng chưa có; trước khi Ðức Giêhôva chưa có dựng nên đất, đồng ruộng, và tro bụi đầu tiên của thế gian, thì ta đã sanh ra rồi.
  3. “Gióp 38:1-4”. Bấy giờ, từ giữa cơn gió trốt, Đức Chúa Trời đáp cùng Gióp rằng:. Khi ta đặt nền trái đất, thì ngươi ở đâu? Nếu ngươi thông sáng, hãy tỏ bày đi
  4. “Gióp 38:21”. Không sai, người biết mà! vì ngươi đã sanh trước khi ấy, Số ngày ngươi lấy làm nhiều thay
  5. “Êxêchiên 28:11-14”. Lại có lời Đức Giêhôva phán cùng ta như vầy: Hỡi con người, hãy làm một bài ca thương về vua Tyrơ và nói cùng người rằng... Ngươi vốn ở trong Êđen, là vườn của Đức Chúa Trời... Ngươi là một chêrubim được xức dầu đương che phủ; ta đã lập ngươi lên trên hòn núi thánh của Đức Chúa Trời; ngươi đã đi dạo giữa các hòn ngọc sáng như lửa.
  6. “Êsai 14:4, 12-15”. thì ngươi sẽ dùng lời thí dụ nầy nói về vua Babylôn rằng... Hỡi sao mai, con trai của sáng sớm kia, sao ngươi từ trời sa xuống! Hỡi kẻ giày đạp các nước kia, ngươi bị chặt xuống đất là thể nào! Ngươi vẫn bụng bảo dạ rằng: Ta sẽ lên trời, sẽ nhắc ngai ta lên trên các ngôi sao Ðức Chúa Trời. Ta sẽ ngồi trên núi hội về cuối cùng phương bắc. Ta sẽ lên trên cao những đám mây, làm ra mình bằng Ðấng Rất Cao. Nhưng ngươi phải xuống nơi Âm phủ, sa vào nơi vực thẳm!
  7. “Sáng Thế Ký 47:8-9”. Pharaôn hỏi Giacốp rằng: Ngươi hưởng thọ được bao nhiêu tuổi? Giacốp tâu rằng: Những năm tôi sống ở đời phiêu lưu hết thảy là một trăm ba mươi năm; các năm của đời tôi lấy làm ngắn ngủi và lại nhọc nhằn, chẳng bằng những năm bình sanh của tổ phụ tôi khi người ở phiêu lưu đó.
  8. “Hêbơrơ 11:4-14”. Ví thử họ đã tưởng đến nơi quê hương mà mình từ đó đi ra, thì cũng có ngày trở lại, nhưng họ ham mến một quê hương tốt hơn, tức là quê hương ở trên trời; nên Đức Chúa Trời không hổ thẹn mà xưng mình là Đức Chúa Trời của họ, vì Ngài đã sắm sẵn cho họ một thành.
  9. “Truyền Đạo 3:11”. Phàm vật Đức Chúa Trời đã làm nên đều là tốt lành trong thì nó. Lại, Ngài khiến cho sự đời đời ở nơi lòng loài người;
  10. “Châm Ngôn 8:27-30”. Khi Đức Chúa Trời lập các từng trời, Và đặt cái vòng trên mặt vực sâu, thì có ta ở đó... Và khi Ngài lập nên trái đất, Thì ta ở bên Ngài làm thợ cái, Hằng ngày ta là sự khoái lạc Ngài, Và thường thường vui vẻ trước mặt Ngài.
  11. 11,0 11,1 “Khải Huyền 21:4-5”. Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi. Đấng ngự trên ngôi phán rằng: Nầy, ta làm mới lại hết thảy muôn vật. Đoạn, lại rằng: Hãy chép; vì những lời nầy đều trung tín và chân thật.
  12. “Đaniên 7:17–18”. Nhưng các thánh của đấng Rất Cao sẽ nhận lấy nước, và được nước làm của mình đời đời, cho đến đời đời vô cùng.
  13. “I Côrinhtô 2:6-9”. Song le, như có chép rằng: Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa nghe, Và lòng người chưa nghĩ đến, Nhưng Ðức Chúa Trời đã sắm sẵn điều ấy cho những người yêu mến Ngài.
  14. “Quê hương”. Bách khoa văn hóa dân tộc Hàn Quốc. Viện nghiên cứu trung ương Hàn Quốc. Người ta gọi nơi mình sinh ra là quê hương. Sinh ra trong bụng mẹ là sinh ra về mặt sinh học, sinh ra ở nơi gọi là quê hương là sinh ra về mặt địa lý. Tuy nhiên, vì tôi sinh cùng giờ nên mẹ và quê hương đương nhiên trở thành một.
  15. “Cảm nghĩ về quê hương”. Chungbuk Ilbo. 31 tháng 8 năm 2014. Dù có đi xa hay hoàn cảnh kinh tế khó khăn, con người vẫn luôn hướng về quê hương, gia đình. Đó là sự khởi đầu của tấm lòng nhớ nhung quê hương. Dự kiến sẽ có một cuộc di cư hàng loạt khoảng 30 triệu người vào dịp lễ Chuseok này. Đó cũng là lúc chúng ta dành nhiều thời gian nhất trên đường. Những chuyến xe về quê vô tận như một “sợi dây người” nối liền cha mẹ và con cái, giữa đất khách và quê hương. Đó là một “sợi dây” của một mối quan hệ tuyệt vời. Đó là một sự chuyển động năng lượng khổng lồ mà không ai có thể ngăn cản và là một sức mạnh độc nhất mà chỉ những ngày nghỉ lễ mới có được.
  16. “Mathiơ 6:9”. Vậy các ngươi hãy cầu như vầy: Lạy Cha chúng tôi ở trên trời...
  17. “I Giăng 2:25”. Lời hứa mà chính Ngài đã hứa cùng chúng ta, ấy là sự sống đời đời.
  18. “Galati 4:27-31”. Hỡi anh em, về phần chúng ta, chúng ta cũng như Ysác, là con của lời hứa... chúng ta chẳng phải là con cái của người nữ tôi mọi, bèn là con cái của người nữ tự chủ.
  19. “Khải Huyền 21:9-10”. Một vị trong bảy thiên sứ đã cầm bảy bát đựng đầy bảy tai nạn cuối cùng, đến gần tôi, bảo rằng: Hãy đến, ta sẽ chỉ cho ngươi thấy người vợ mới cưới là vợ Chiên Con... chỉ cho tôi thấy thành thánh, là Giêrusalem, từ trên trời, ở nơi Đức Chúa Trời mà xuống.
  20. “Khải Huyền 22:17”. Thánh Linh và vợ mới cùng nói:Hãy đến! Kẻ nào nghe cũng hãy nói rằng: Hãy đến! Ai khát, khá đến. Kẻ nào muốn, khá nhận lấy nước sự sống cách nhưng không.
  21. “Êsai 66:10-13”. Các ngươi là kẻ yêu Giêrusalem, hãy vui với nó... hầu cho các ngươi sẽ được bú và no bởi vú của sự yên ủi nó; được vắt sữa và lấy làm vui sướng bởi sự dư dật của vinh quang nó.
  22. “Khải Huyền 22:17”. Thánh Linh và vợ mới cùng nói:Hãy đến! Kẻ nào nghe cũng hãy nói rằng: Hãy đến! Ai khát, khá đến. Kẻ nào muốn, khá nhận lấy nước sự sống cách nhưng không.